ĐI hay Ở? (phần 1)
Câu hỏi thường được đặt ra bởi những người đang có ít nhiều thuận lợi trong công việc tại quê hương. Mình cũng đã từng tự hỏi câu này, sau một thời gian dài gạt phăng những lời rủ rê đi tìm chân trời mới ở những miền đất hứa. Tất cả chỉ vì nổi lo: QUA ĐÓ LÀM GÌ ĂN?!
ĐI hay Ở? –> ĐI!
Có ai đó (xin lỗi quên tên rồi) đã từng trả lời rằng: một khi đã có câu hỏi này trong đầu tức là mình đã muốn ĐI.
QUA ĐÓ LÀM GÌ ĂN sẽ được bàn tới trong phần sau, trong bài này tôi chỉ muốn gói gọn vô chủ những cái được và mất giữa ĐI và Ở. Tất nhiên, mỗi hoàn cảnh sẽ có những cái được, mất khác nhau nhưng có những thứ chỉ ĐI sẽ mất tất và cũng có những thứ ĐI mới có. Người thân, bạn bè, công việc làm ăn hiện tại là những thứ không thể mang theo khi ĐI. Không khí trong lành, ít ô nhiễm, nền y tế và giáo dục tiên tiến, tuổi thơ lành mạnh của con trẻ, xã hội an toàn… là những thứ không thể mua được bằng bất kỳ giá nào nếu Ở.
Trong lần qua thăm cháu vừa rồi, mẹ tôi đã vô cùng ngạc nhiên và không ngớt lời khen ngợi: “mẹ không thấy một đứa con nít nào ngoài công viên tranh giành đồ chơi hay gây gổ với nhau. Con nít nhỏ mà đứa nào cũng lịch sự và biết nhường nhịn bạn”.
Tôi rất hiểu những băn khoăn và tiếc nuối vì đi làm cả chục năm (hoặc hơn) mới tạm gọi là yên ổn, có của ăn của để chút đỉnh, những nỗi lo phải bắt đầu lại từ đầu nơi xứ lạ quê người với bao nhiêu rủi ro không thể lường hết. Nhưng tôi cũng thường xuyên nghe: “gia đình kia con bệnh phải bán cả gia tài để ra nước ngoài chữa bệnh”. Sống ở một nơi mà sự an toàn của chính mình và gia đình không có thì liệu kiếm nhiều tiền có còn ý nghĩa?! (còn tiếp)
ĐI hay Ở? (phần 2)
QUA ĐÓ LÀM GÌ ĂN? à Việc không thiếu!
Đúng là như vậy, việc ở đây không thiếu, quan trọng là mình có làm hay không? Nếu bạn đòi hỏi một công việc tương tự như việc bạn đang làm ở quê nhà thì xin nói thẳng rằng 99% là không có! Bạn không hiểu biết gì về Canada, bằng cấp của Việt Nam tất nhiên là không được các nước phát triển công nhận.
Nếu bạn có tiền, có thể tự kinh doanh kiếm tiền mà không cần đi làm (Vd: mua nhà cho thuê, mua cửa hàng franchise hoặc tự mở cái gì đó kinh doanh…). Nếu không có nhiều tiền, có thể làm công việc chân tay. Những việc chân tay thường không khó kiếm, ngay cả với những người không biết nhiều tiếng Anh hoặc/và Pháp. Thu nhập từ những công việc chân tay (với người chưa có kinh nghiệm) tuy mức lương không cao nhưng cũng không đến nỗi cả gia đình phải đói. Không giống như ở quê nhà, đồng lương công nhân của cả hai vợ chồng không đủ trang trải chi phí. Nếu cả hai vợ chồng cùng đi làm công nhân thì vẫn sống khoẻ ở Canada.
Còn nếu muốn một công việc văn phòng, bạn cần phải đi học lại. Có thể tham gia những khoá học ngắn hay dài hạn tuỳ theo khả năng. Hai vợ chồng có thể thay phiên nhau đi học để đảm bảo gia đình luôn có ít nhất một nguồn thu nhập. Nếu còn thiếu hụt (đặc biệt là gia đình có con nhỏ), người đi học có thể vay student loan để tạm thời trang trải chi phí. Những gia đình có thu nhập thấp còn được grant (cho) khoảng gần $2000/ năm (ở BC, không biết các tỉnh khác có giống không nha!)
Tóm lại, đã ĐI được thì không đến nổi phải đói. Nếu có một ít tiền dự trữ để trang trải chi phí trong 1, 2 năm đầu thì mọi thứ không đến nỗi quá khó khăn. Tất nhiên, trước khi ĐI phải xác định rằng thời gian đầu là rất khó khăn, lạ nước lạ cái, đường xá không biết, ngôn ngữ không rành, đến đi chợ cũng chẳng biết đi đường nào, chưa kể không biết lái xe, không bạn bè, người thân, nhà hư không biết sửa… Rồi những khó khăn trong công việc do khác biệt ngôn ngữ, khác biệt văn hoá (ngay cả khi đi làm với người Việt)… Cái gì cũng lạ lẫm nhưng phải xác định những khó khăn đó là tạm thời để tự động viên bản thân mà tiếp tục cố gắng. Thường sau 2 năm đầu, mọi thứ sẽ dễ dàng và suôn sẻ hơn.
(c) April Ngo
[Vui lòng ghi rõ nguồn khi chia sẻ và xem phần Miễn trừ trách nhiệm nội dung ở chân trang]